Sunday, September 6, 2015

[DCT] 15316


"Tui thích leo lên chiếc xe buýt nào đó rồi đi vòng vòng thành phố, yên tĩnh ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mình, thường xuyên đi như vậy đã trở thành thói quen, nhưng sao tối nay khi đi về lại thấy chóng mặt thế này.. nhìn wa khung cửa kính nắng chói chang, tui thấy thương những cô bé cậu bé, tuổi còn nhỏ mà đã phải bương trải kiếm sống qua ngày, đánh giày, bán vé số, lượm rác, phụ hồ..làm đủ thứ nghề nặng nhọc, quần áo lấm lem bùn đất.. tuổi thơ mà tôi từng trải qua còn hạnh phúc biết bao..! Những ông cụ già chậm rãi leo lên xe buýt.. tui nhìn họ mà nghĩ tới cha mẹ mình, cha mẹ rồi cũng sẽ già yếu như họ, học xa nhà một năm tui còn gặp dc Người mấy lần nữa, rồi lúc đó tui còn có thể ở bên cạch Người để phụng dưỡng ko, sinh ra một đứa con đã khổ nhưng nuôi nó lớn điều đó còn khó gấp ngàn lần, ở sg 3 năm dòng đời xô đẩy, một bước chân trượt ngã tui bị cuốn theo những cạm bẫy của xã hội tui đã sai quá nhiều rồi tui thậm chí ko nhận ra chính mình ko còn là một đứa con ngoan như trước kia nữa, tui có lỗi với cha mẹ nhiều lắm, khi Người biết được Người sẽ rất đau lòng.. đã quá muộn để làm lại từ đầu rồi.. cha mẹ ơi con xin lỗi.. giá như con chưa từng tồn tại.. giá như con đừng là con của cha mẹ..
Tui thích ngồi lặng lẽ trong góc tối, nghe những bản nhạc buồn ko lời, tự thưởng cho mình vài lon bia.. khói thuốc bay bay hiện lên những dòng tâm tư buồn bã.. làm sao có thể tìm thấy được ánh sáng khi trước mắt chỉ toàn bóng đêm.."
03/09/2015 19:48:51


HUFI-Đại học CNTP TP.HCM Confessions

No comments:

Post a Comment