Saturday, September 5, 2015

[Truyện Ngắn] Nhím Xù Tóc Đỏ

Một nụ hôn...
Một điều gì đó đã xuất hiện...
***
"Dậy về kìa bạn ơi". Ai đó tốt bụng đã lôi An ra khỏi giấc ngủ sâu. Lờ đờ mở mắt, cổ mỏi nhừ, lớp học đã vắng tanh. "Chết tiệt, lại ngủ quên" – An ngồi ngán ngẩm – "Đêm qua nên về sớm. Ham hố quá. "An lẩm bẩm rồi lê mình xuống bãi giữ xe. Nắng gắt và chói chang, An có cảm tưởng mình như một miếng chanh đang bị vắt kiệt. Lang thang một hồi, bánh xe lại dẫn ra công viên trung tâm, tựa một thói quen không thể bỏ trong những trưa nắng.
Gửi xe và đi bộ. Tóc dài hung đỏ ton sur ton với Converse đỏ, áo đỏ, tay đút túi quần, kính râm nửa mặt, và... hếch lên trời. Vẻ tự tin chưa bao giờ nhạt màu. Lơ đãng nhìn dòng người tấp nập, đầu óc An vẫn còn chếch choáng vì dư âm của cuộc chơi đêm qua. Thiếu ngủ làm đôi mắt nâu như muốn ríu lại sau cặp kính. Kiếm một gốc cây, An thả phịch người xuống, nhắm mắt và tận hưởng cái mát rượi của cơn gió lùa qua kẽ tóc...


Suy nghĩ vẩn vơ, chốc lát trong đầu nó lại vang vang tiếng nói của thằng lớp trưởng dở hơi. Lớn rồi chứ có phải học sinh đâu mà còn bày mấy trò làm quen vớ vẩn. Ai đó đã đề nghị làm quen với An, nó chỉ nhớ mang máng là một nhân đầu trọc, khuyên tai đầu lâu to chảng. Đúng cái lúc nó chuẩn bị gục xuống bàn thì nghe thấy một câu thế này: "Áo đỏ, tóc đỏ, giày đỏ. Chấm đỏ dễ thương. Một thành viên trong lớp muốn làm quen, có lẽ vì bạn có một mái tóc giống... Vân navy, chỉ khác màu". Nó giật mình, nhìn xuống, rồi lại nhìn lên, hơn chục cặp mắt chứ ít. "Ôi trời, ai ham hố ba trò trẻ con này, lại còn so sánh mình với Vân navy nữa chứ. Chết mất thôi". Cuối cùng nghĩ sao nó đập gục đầu xuống bàn và giả đò ngủ say sưa... Haha... Bây giờ nghĩ lại nó thấy mắc cười ghê gớm, chắc lúc đó cái mặt của thằng lớp trưởng với cái bạn gì đó... chắc đần thối lắm. Mỉm cười nhẹ, nó lẩm bẩm: "Ngày mai mình sẽ đi cắt tóc". Gió thổi tóc bay lõa xõa, An tự nói khẽ "Một mình là đủ rồi. Nhiều người cũng chẳng làm cuộc sống thú vị hơn".
Nắng vàng...

***
Soi mình trong gương, An lấy tay vò nhẹ mái đầu ngắn cũn cỡn của mình. "Cũng đẹp đấy, sáng mai khỏi mắc công chải đầu". Với tay xỏ chiếc bốt đỏ còn lại, An phóng đến Bar với vẻ kiêu hãnh cố hữu. Lũ bạn đã có mặt. Chắc đang trong tình trạng khủng hoảng tài chính, trên bàn chỉ thấy Spy với Ken lăn lóc. An cười nhẹ, vẫy bồi bàn, một chai Henessy đã có mặt. Đám bạn kêu to tên An.
Bar hôm nay đông kinh. An đùa "Tý nữa mà có chém giết để coi thì hay biết mấy nhỉ?". Cả lũ cười ha hả rồi lần lượt kéo nhau ra sàn. An ngồi đó, đến khi với gần nửa chai Hen, đôi bốt đỏ tự động bước đi. Uốn lướt cơ thể, An bắt đầu trôi đi trong tiếng nhạc xập xình. Vòng eo quyến rũ. Mái tóc ngắn xù. Khăn cổ bay nhẹ. Vẻ hấp dẫn khiến người ta chú ý và thiết tha, nhưng cũng không thể chạm vào... Đám bạn cũng đang nhảy điên cuồng. Bar tối thứ bảy, đông nghẹt thở. Rồi có tiếng ồn ào... "An ơi, đúng ý An nhá. Chém giết kìa. Cá độ đi, thằng áo vàng sẽ đổ máu". An đứng khoanh tay nhìn ẩu đả, lại là những vụ tranh chấp gái đẹp. Nó bĩu môi, kêu lũ bạn bỏ qua và nhảy tiếp đi. Vệ sĩ đã có mặt kịp thời dàn xếp.
Trong ánh đèn nhạt nhòa, An loáng thoáng thấy một cái đầu trọc của ai đó hơi quen, mà nghĩ mãi không ra. Thây kệ, An lại điên cuồng nhảy, không biết Lâm – chủ nhân của quả đầu đó – đang nhìn An. Cậu đứng khoanh tay nhìn mê mải, điếu thuốc trên môi thả ra những làn khói trắng, khuyên tai sáng trong đêm, đôi mắt như mắt rắn..
Sau những cuộc chơi, An thường kiệt sức trong những sáng phải lên lớp. Nó không chơi với ai, ngoài những lúc nghe giảng thì ngủ gật là chủ yếu. An cực thích cảm giác ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, gió thổi lồng lộng, hiu hiu, và đôi mắt từ từ khép lại, chìm vào giấc ngủ không một chút gợn. Rồi sở thích ấy một lần bị một cú chơi bất ngờ. An đang mơ màng, bỗng nghe cái Rầm bên tai. Tay chống mất điểm tựa, đầu đỏ đập mạnh xuống bàn. Lúc ấy, đau điếng nhìn lên, nó thấy cái đầu trọc đang nhe răng cười. Lâm – tên cậu ta – đã phát hiện ra An đang ngủ, mà là ngủ ngồi. Không giấu nổi giận dữ, An hét lên "Cậu là ai? Muốn gì?"
– Không ngờ thần tượng của tôi lại có thói quen kỳ dị này. Ngủ ngồi. Haha. Đêm nào cũng đi chơi đêm à?
– Chuyện của tôi
– Mái tóc đẹp đấy
– Tất nhiên là đẹp hơn cái đầu trọc của cậu rồi
Vừa nói An đứng hẳn dậy, sát vào người Lâm. Khi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, màu mắt hổ phách làm An hơi choáng váng, tựa như đang nhìn vào cánh rừng có hàng ngàn mắt rắn sáng quắc. An nghe rõ hơi thở ấm nồng bên tai. Đừng có đụng vô tôi". An nghiến răng rồi đi thẳng.
Từ đấy An phát hiện ra nó có một cuộc đối đầu không mong muốn. Bất cứ lúc nào, Lâm cũng có ý định chọc phá nó. Hai cái đầu ma mãnh và kỳ dị đụng nhau, xuất hiện những đoạn đối thoại thông minh và hóc hiểm.
nhim-xu-toc-do-1
Dạo gần đây An thấy mệt mỏi nên hạn chế đi Bar và lên lớp thường xuyên hơn, ít ngủ gục hơn. PR là một ngành học thú vị, và một lớp ngắn hạn thế này là sự lựa chọn tối ưu cho An, khi mà An không thích vào Đại học. Tự trong sâu thẳm, An nhận ra mình thông minh trong môn học này. Các project được An hoàn thành nhanh chóng. Teamwork không có gì đáng ngại. Các buổi thuyết trình luôn là An đứng đầu tàu. Tuy nhiên, Lâm – trở ngại kỳ dị – luôn đưa ra những câu phản biện hết sức khó chịu. Hơn một lần An nghĩ bài thuyết trình của mình đã quá hoàn hảo và đầy đủ, thì Lâm ở đâu lên tiếng, xé tan không khí đó bằng những câu hỏi... không đỡ được. An kiên nhẫn lắng nghe và trả lời. Một bữa kia, Lâm đã đặt một câu hỏi, rõ ràng là rất ngớ ngẩn để trả lời, An chịu không nổi đã đập bàn và hét lên: "Cậu hãy đem câu hỏi ngớ ngẩn của cậu lên Goolge đi, bởi lẽ chính cậu cũng chẳng thể trả lời được nói chi tôi". Im lặng. Hai kẻ đối đầu quắc mắt nhìn nhau. An chợt nhận ra một nụ cười vừa sượt trên môi Lâm. "Thật kỳ dị. Mình không muốn dính vào ai.". An khẽ nói thầm.
Dạo này An thấy rã rời. Những đêm vùi mình trong rượu, trong tiếng nhạc xập xình, trong những ngọn gió xé của các trận bão đêm, nó biết nó đang tự hủy hoại mình. Có ích gì khi mỗi đêm bước vô nhà đều chỉ có bóng tối vô hồn và nỗi cô đơn cố hữu. Tuổi 19, biết bao nhiêu người đánh mất... Những lần dạo công viên, nhìn dòng người xô bồ, dân văn phòng, Tây balo... trong nó lại dấy lên mơ ước về một cuộc sống hạng A do chính tay nó tạo nên, nhưng nhìn xuống, chỉ thấy đôi bàn tay đang trống rỗng và bất lực, còn trái tim thì chai sạn đi vì cô đơn. Ai mà chịu đựơc cái tính thất thường của nó chứ.
Hôm qua, An đã cho thằng kia một cái tát vì dám ăn gian khi bão. Chẳng khó khăn để lật tẩy những mánh bẩn đó. Lũ bạn khoanh tay đứng im nhìn An xử lý, không dám làm gì vì sợ liên lụy. Đôi mắt thằng ấy nhìn An đỏ ngầu giận dữ. An không sợ. Không bao giờ sợ bất kỳ điều gì... hệt một con nhím xù lông xinh đẹp. Nhưng rồi An cũng đã sợ thật sự, khi một đêm đi bar, rúc ra phía sau, nơi ấy có cửa thoát hiểm và một vườn cây nhỏ để nghe cú điện thoại hiếm hoi của mẹ. An khẽ lí nhí: "Con sẽ về sớm" rồi chợt thấy đau nơi đỉnh đầu. Thằng khốn ấy đã năm lấy tóc An mà lôi, giọng lè nhè mùi rượu: "Nhớ tao không nhóc? Đêm nay mày không về sớm với mẹ mày được đâu". Nói rồi nó định lôi An ra cửa thóat hiểm. Sau cánh cửa ấy sẽ là gì? Là nhữngtrận đòn đến bật máu? Hay tệ hơn sẽ trở thành đồ chơi của những thằng mất nết. Nó thấy sợ, mắt nhòe đi vì đau. Không có ai biết nó ở đây. Vào giây phút tuyệt vọng nhất thì nó lờ mờ thấy một ai đó đang bước đến gần... đầu trọc trông quen quen. Thằng kia ngã dúi dụi. Mắt An như muốn lồi ra khi thấy Lâm trong đồng phục vệ sĩ của Bar – vest đen chững chạc – đang cho thằng kia một trận đòn. Chưa đến một phút, thằng kia biến mất...
An thấy đầu óc choáng váng, nó tìm một góc tường, thả cái phịch. Lâm bước đến bên nó, im lặng. Bỗng chốc An thấy khó chịu vì tình cảnh này, cảm xúc thật hỗn đoạn. Nó không muốn Lâm nhìn thấy một An yếu đuồi và sợ hãi như thế này. Nó hếch mặt:
– Bộ không còn nghề nào khác cho cậu kiếm tiền nữa sao?
– Có làm nghề này thì bây giờ cậu mới không chết. Với lại đêm đêm ngắm cậu nhảy cũng đỡ buồn.
– Còn ai biết cậu thế này nữa không?
– Không ai cả.
– Mà sao cậu lại làm ở đây?
– Chả sao cả. Tôi không đựơc như cậu, sinh ra đã được ngậm thìa bạc trong miệng...
– Uhm...
An đứng dậy, hơi lảo đảo. Lâm nhanh tay đỡ lấy, nhẹ nhàng đến lạ kỳ: "Sao không về sớm đi?". An nhìn thẳng vào mắt Lâm, khẽ khàng và rành mạch: "Tôi chờ cậu xong ca, rồi cậu phải chở tôi về", nói xong đi thẳng. Lâm hơi ngớ người, rồi bật nở nụ cười nhẹ quen thuộc. Cậu rít nhẹ điếu thuốc, đôi mắt tự nhiên không còn phát sáng. Cậu đi về phía anh quản lý, nói vài điều gì đó...
SG vào thu, đường lộng gió. Gió làm tóc An rối xù sau lưng Lâm. Đã lâu rồi nó mới biết đến cảm giác ngồi trên xe đi chậm chậm thế này. Chỉ quen với việc lao xé gió trong đêm thôi. Thành phố này toàn những người thức đêm: các cặp tình nhân, dân chơi, gái đứng đường... An im lặng nhìn tất cả những nơi đi qua, rồi khẽ khàng trong gió: "Sao cậu xin về sớm thế? Tôi chưa bao giờ ra đường vào giờ này. Chỉ trễ hơn thôi. Nhiều cảnh thú vị thật" – An ngừng rồi nói tiếp – "Mà sao cái bô xe của cậu kêu khiếp thế? Điếc cả tai. Nẹt vừa thôi"
– Haha – Lâm phá lên cười – Tôi sợ cậu ngủ quên sau lưng tôi thôi.
Điên...
......
– Có đói không?
– Không. Chỉ khát.
– Muốn uống gì? Tất nhiên không phải rượu.
-Trà sữa đi. Haha
-Thật???
– Chắc vậy (!!?)
Hai ly trà sữa loại lớn, An uống nhanh rồi thong thả ngồi nhai trân châu. Cả hai ngồi bên góc nhà thờ,
Diamond giờ đã tắt điện, chỉ còn ánh đèn đường hắt bóng lên cái đầu trọc của Lâm. Ngồi im lặng bên nhau không phải là điều hay, cả hai đều biết thế... Rồi bắt đầu có cái gì đó bối rối và lạ lẫm khi khẽ khàng hỏi nhau về những điều cơ – bản – cần phải biết. Cả những thứ nhỏ nhặt vớ vẩn. An thấy phải mở lời với ai đó thật khó khăn... mà cũng chẳng biết phải nói gì. Lâm lên tiếng, giọng trở nên trầm khàn:
– Con gái mà đi Bar hoài không tốt đâu. Tàn phai nhan sắc hết đấy. Về với mẹ đi cho lành.
– Tôi có phải con gái nhà lành đâu. Vớ vẩn
-Nhà không còn ai à?
-Không
... ... .
-Đổi chủ đề đi. Khó chịu quá
Nói rồi An im lặng nghe lòng mình trống rỗng, rỗng đến độ nó cảm nhận được từng cơn gió thốc vào tận từng ngóc ngách cơ thể
Chợt rùng mình
Chợt mằn mặn đầu môi
Chợt thấy màu mắt hổ phách đang thật sát mặt nó
Rồi giọng Lâm vang lên nhẹ tênh: "Lần đầu tôi thấy cậu – một chấm đỏ, khi ấy tóc còn dài – đang lả lướt trên sàn, rồi hếch mặt ở Công viên, rồi thì tóc xù ngủ ngồi bên cửa sổ. Những hình ảnh ấy làm tôi luôn để ý tới câu. Tôi đoán không sai. Những người như cậu tôi gặp nhiều, nhưng cậu, tôi có cảm giác hiểu nhiều hơn thế"
An vẫn chu môi uống sạch ly trà sữa để che giấu một cảm xúc khó gọi tên, mắt liếc nhìn ly trà còn đầy của Lâm, với tay lấy, miệng hỏi: "Còn cậu?"
-Tôi thì sao? Định hỏi gì?
-Thì cuộc đời cậu.
-Tôi không muốn ai đó đi sâu vào chuyện của tôi
-Vậy mà cậu lại đang bắt đầu đi sâu vào cuộc đời người khác đấy!
...... -Trễ rồi, hôm nay phá lệ về ngủ sớm đi. Về chuẩn bị phản biện mai mà đập tôi chứ. Haha. Đứng dậy tôi chở về
– Kể chuyện của cậu cho tôi nghe đi
-Đừng con nít như thế. Tôi không muốn
-Vậy cậu về trước đi. Tôi tự về lấy
-Này, tôi đã xin về sớm để chở cậu về, mất đứt nửa ngày lương, vậy mà cậu đối xử với tôi như thế hả?
-Cậu cần bao nhiêu, tôi đưa.
Mắt rắn chợt sáng quắc, ly trà trên tay An bị Lâm hất tung, từng hạt trân châu rơi tung tóe. An trừng mắt nhìn Lâm trong vài giây, rồi nhận ra mình sai, lí nhí:
-Tôi xin lỗi
Lâm đứng im lặng, gió thổi lạnh run người. Một hồi sau lên tiếng, không nhìn vào mắt An:
-Thôi về. Nếu cậu không về, lần sau tôi sẽ cúng cậu cho cái thằng côn đồ ấy đấy.
An cười khinh khỉnh, hếch mặt: "Ừ thì về"
Sau đêm đấy, dù trong mắt mọi người An vẫn là An, trong mắt tụi ở lớp hai kẻ vẫn đối đầu nhau, nhưng thật sự đã có vài sự thay đổi. Một buổi sáng, An chợt nhìn thật lâu trong gương. Khuôn mặt chưa make up: nhợt nhạt và đầy quầng thâm. Một cảm giác gì đó tựa hồ nỗi cay đắng chợt dâng đầy cổ họng. An chạy xuống bếp lấy nước. Nhà vắng tanh, nó đứng tần ngần trước tủ lạnh, rồi vô thức đưa cả đầu mình vào ngăn đá, mắt nhắm nghiền. Hơi lạnh phả ra buốt cả sống lưng, đồng thời lại làm nó tỉnh táo vô cùng. Vừa là thử thách mình, vừa làm dịu lại cái đầu nóng bỏng... Rõ một trò chơi dại dột. Chưa đến hai phút sau, An đã cảm thấy lâng lâng mụ mị... Rồi tiếng nẹt pô quen thuộc trước cổng lôi nó về thực tại... Lâm đứng đó, ngay khi An vừa đi ra, điếu thuốc trên môi cậu rơi tự do:
– Hơ, mới chết đuổi trong bồn tắm à? Cái mặt sao thế kia?
– Ờ, trời hơi nóng, tôi nhét đầu vô tủ lạnh cho mát...
-Ặc. Haha. Hôm nay sẽ có đề tài mới đây. Tiểu thư An, nhà giàu đến độ không có máy lạnh, phải nhét đầu vô tủ lạnh tránh nóng.
-Này này, có muốn tôi phơi bày bí mật nghề nghiệp của cậu không hả?
-Thôi lên xe đi cô nương...
Một lần, mẹ đi trễ, thấy Lâm đến đón An đi học. Bà khẽ nhíu mày khi nhìn thấy cái đầu trọc
-Ai đấy An?
-Bạn con. Chở đi học – An nói mà mắt không ngước lên
-Đầu tuần mẹ đưa tiền xăng rồi mà.
-Xe con hư rồi.
Bà im lặng khẽ thở dài. An chợt thấy khó chịu với tình cảnh này. Ai cần mẹ phải quan tâm cơ chứ. Mọi hôm có vậy đâu. Nó cảm thấy bốn câu đối thoại sau những tháng ngày không nói với nhau quá hai câu là quá bất thường. Và vì vậy, nó không biết mình đang nghĩ gì. Tiếng bà lại vang lên: "Hôm nay mẹ chở con đi học... ". An đang rót nước, suýt làm rơi cốc nước... Nó vẫn không quay đầu lại, mặt cúi gằm vào bàn ăn. Thời gian ngưng lại như giọt nước đọng trên mặt bàn. Trong đầu vang lên câu nói: "Đồng ý đi An. Mày chờ đợi câu nói này lâu lắm rồi mà...". Nó khẽ mấp máy môi, nhưng bà lại cất tiếng: "... Tại mẹ đi công chuyện ngang qua trường con. Mẹ chở đi, rồi đón tắc-xi về nhé. Hôm nay mẹ về trễ". An ngẩng mặt lên, vơ cái túi vắt trên thành ghế, quay ngoắt đi ra cửa, nói khẽ thành câu "Mẹ thì hôm nào chả về trễ. Con đi học" rồi chạy thật nhanh ra với Lâm.
Im lặng suốt một quãng đường, nó suy nghĩ vẩn vơ đâu đâu. Chợt một vết thương nơi cổ Lâm đập vào mắt nó. Nó đập mạnh vào vai Lâm, làm Lâm giảm ga, hét toáng lên: "Cái quái gì thế hả?"
-Thế cái quái gì trên cổ cậu thế kia
-À À, tối qua có ẩu đả... Tuần này đừng đến Bar nhé. Dạo này giang hồ lộng hành ghê quá. Đang dẹp. Cố gắng đi chơi chỗ khác đi, như công viên chẳng hạn. Haha!!
-Cậu thừa biết tôi thích coi đổ máu mà. Vô duyên quá.
-Ừ. Coi người ta đổ máu ở cửa thóat hiểm hả? – Lâm kéo dài ba chữ "Cửa thóat hiểm" một cách mỉa mai, rồi cho xe chạy chậm lại – Nghe này! Tôi sẽ không có thời gian đi theo bảo vệ cậu đâu, mà cậu là chúa gây chuyện. Vậy nên, tóm lại, cuối cùng... đi chỗ khác chơi, nghe chưa?
An thở phì vô cổ Lâm. Nhột người, cậu la lên thất thanh rồi cho xe lao xé gió. Qua kính chiếu hậu, gương mặt đang đắc thắng của An sáng bừng trong nắng. Cậu bất giác mỉm cười...
Đã gần một tuần trôi qua. Đêm nào bọn khốn ấy cũng vào Bar lùng sục. Lâm không dám nói với An đó chính là đồng bọn của cái thằng nhóc hôm đó. Hôm nay là thứ 7, Bar có vẻ im ắng. "Chắc tụi nó bỏ cuộc rồi". Lâm thầm nghĩ. Cậu đứng dựa lưng vào tường, khói thuốc bay mù mịt. Thứ 7, chỉ một lát nữa thôi sẽ đông nghẹt người. Mọi thứ trước mắt mờ mờ ảo ảo... Trong ánh đèn nhập nhòe, Lâm thấy khuôn mặt ai đó thật quen... Hoàng, là Hoàng. Hoàng đang đứng ở xa, vẫy Lâm: "Lâm ơi, lại đây". Bên cạnh là một cô gái... Cô gái từng cặp kè với Lâm, cũng đang gọi vang tên Lâm. Cậu chợt thấy choáng váng trước hình ảnh thật ảo kia... Ký ức ào về, dội vào tim đau nhói. Cậu chợt thấy mắt cay, vì khói thuốc hay vì gì nhỉ? Khó thở quá. Đầu óc quay cuồng, mắt nhòe đi...
-Lâm ! Cậu sao thế?
Lâm ngẩng mặt lên, thấy màu đỏ quen thuộc đang đứng trước mặt mình. "An đấy à?" Cậu nói khó nhọc.
– Ừ! Cậu sao thế?Mệt hả?
-Không. Tự nhiên nhìn thấy cậu tôi bỗng choáng váng – Lâm nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
– Nhảm quá!
– Thật đấy. Hôm nay tôi mới phát hiện ra cậu quyến rũ đấy chứ – vừa nói Lâm vừa nhìn xuống khoảng cổ trống trải của An.
– Tôi đẹp từ trước giờ – An vừa nói vừa lấy tay kéo cái váy ống lên cao một chút.
– Ủa? Cậu nghe lộn không vậy? Tôi nói cậu quyến rũ chứ đâu nói cậu đẹp đâu. –
– Cậu... – An dứ nắm đấm vô mặt Lâm
– Thôi nào. Giỡn mà. Cậu xinh, được chưa? Xinh, chứ không đẹp . Haha. À mà sao không nghe lời tôi vậy, chịu khó ở nhà đúng một tuần không được hả?
– Tôi cũng rất muốn nghe lời cậu, rồi tôi nghĩ lại, cậu là ai mà tôi phải nghe theo chứ – An hếch mặt lên, nhìn thẳng vô Lâm, vẻ chế giễu
"Haha". Lâm cười phá lên, trừng mắt nhìn lại An. Dễ hơn 1' chứ ít. Rồi bỗng cậu đổi sắc mặt, bất động đúng 2 giây, lôi An chạy thục mạng. An không biết gì, bất thình lình bị Lâm kéo giựt đi, bàn tay đau nhói, nó giằng mạnh tay Lâm hét lên: "Làm cái gì vậy hả? Bộ ai ăn thịt cậu hả?"... Lâm thở mạnh, rít nhanh trong kẽ răng: "Đúng, nếu cậu còn đứng đây thì sẽ bị ăn thịt lần hai đấy. Nhìn ra sau đi", nói rồi An quay ra sau theo hướng Lâm chỉ. Há hốc mồm vì kinh sợ, bây giờ đến phiên nó kéo tay Lâm chạy đi. Nhìn thoáng qua thôi, nó cũng nhận ra cái thằng bị Lâm cho trận đòn hôm đó. Hai người chạy nhanh về phía cửa thoát hiểm, bọn chúng theo sát sau lưng. Lâm nói nhanh: "Chạy một chút nữa, rẽ phải sẽ thấy bãi giữ xe. Chìa khoá đây, lấy xe tôi mà đi. Biết chạy xe phân khối lớn chứ?". "Biiết... !"". Vậy đi lẹ đi!
– Còn cậu?
– Tôi tự lo được. Đi nhanh đi, lấy xe rồi quay lại đây.
An nấn ná Lâm hãy đi cùng mình, nhưng chợt đông cứng khi thấy tụi nó đã ào tới. Chạy thục mạng không kịp thở, nhưng An vẫn còn kịp thấy Lâm vừa bị một cú đá vào bụng. Nó chợt cảm thấy đau đớn. Nó khóc. Nước mắt bay ngược về phía sau. Trong khi đó, Lâm đang một mình chống cự với năm thằng côn đồ. Cậu cảm thấy người đau khắp nơi, dường như không kịp để thở nữa. Vừa đánh vừa trả vừa đỡ, lúc này Lâm không khác gì một con thú hoang đang chiến đấu với số phận của mình. Cậu thầm nghĩ, đây cũng là một bài học thích đáng cho cái quá khứ tồi tệ ấy, và cũng để kết thúc luôn chuỗi ngày sống trong dằn vặt và đau đớn. Tuy vậy, hình ảnh của An lại hiện lên rõ ràng và mãnh liệt nhất, tựa hồ ngọn đuốc sáng soi đường. Khi hình ảnh ngọn đuốc ấy đang dần dần biến mất, cậu nghe thấy tiếng nẹt bô quen thuộc... "An!". Dùng hết sức lực còn lại, cậu đạp mạnh vào bụng một thằng đứng gần đó, rồi lao ra nhanh với An... Tiếng bô xe xa dần, để lại mọi thứ sau lưng như con đường hầm hun hút gió...
.........
Mở mắt dậy sau một đêm kinh hoàng, đập vào mắt Lâm là một màu trắng – sáng đến không ngờ. Khung cửa sổ mở tang hoắc, chiếu thẳng ánh nắng vô đầu giường. Nheo mắt nhìn chậu xương rồng trên khung cửa, cậu đang định thần lại có phải mình đang trên thiên đường không? Căn phòng quá đẹp. Mọi đồ vật đều thanh thóat và tinh khiết... Hầu hết là màu trắng. Đưa mắt nhìn một loạt căn phòng, một điểm nhấn khác xuất hiện. Đầu đỏ. Đầu đỏ đang nằm gục trên ghế, ngủ say sưa. Chấm đỏ lạ lùng khiến Lâm biết mình không nằm mơ. Đêm qua là thật, và sáng nay, Lâm ở đây cũng là thật. Chắc là nhà của An...
Một bên vai chợt đau nhói, nhắc cho cậu nhớ cảnh tượng hãi hùng đêm qua... Chợt giật mình, Lâm cố gắng hết sức ra khỏi giường, lê mình tới chỗ An. Quan sát một lúc, một cơn đau khác ào đến, cậu đổ gục xuống sàn. Tiếng động làm An tỉnh giấc. Đầu đỏ vội cuống quýt cúi xuống đỡ lấy Lâm: "Sao lại mò ra đây? Về giưòng nằm đi", nói rồi cố gắng dìu Lâm trở về giưòng. Lâm để mặc An lôi một thân hình hơn 60kg của mình, miệng lải nhải: "Tôi tới xem cậu có bị rách miếng da nào không? Chắc da cậu cũng như da bò ấy nhỉ? Nguyên vẹn thế cơ mà". Sau câu nói đùa là Lâm bị thả phịch xuống giường không thương tiếc, người nảy lên vì đau. An trả đũa cho câu châm biếm không đúng lúc. Nó ghé sát mặt Lâm: "Cậu nên nhớ cậu đang ở nhà tôi, đã vậy còn thưong tật đầy mình. Biết điều thì im đi". Lâm nhún vai, mặt khinh khỉnh:
-Ok. Kể ra căn phòng của cậu đẹp thật. Ít nhất là nó cũng không rặt một màu đỏ như tôi tưởng tượng. Haha.
An không nói gì, quay lưng đi ra cửa. Lâm vội gọi theo:
-Ê, đi đâu đấy? Giỡn mà.
-Tôi đi kiếm gì cho cậu ăn. Chưa đến 10' đâu. Cậu có thể chơi với búp bê tôi để đầu giường kìa. Thế nhé – giọng An ngang phè phè không cảm xúc, lúc nói hết câu thì quay lại nháy mắt với Lâm một cách giễu cợt. Lâm biết mình thua nhưng không thể gượng dậy, đành ngậm họng.
Húp xong tô cháo nóng, Lâm hít hà:
– Công nhận. Lúc bệnh, lạt miệng, ăn gì cũng ngon, dù không biết bình thường nó có ngon không.
An biết Lâm đang châm chọc mình, liền quắc mắt nhìn. Lâm nhanh chóng đổi đề tài:
– Tối qua có bị sao không?
-Không. Chỉ có sém rớt tim thôi. Cậu đau nhiều không?
– Cũng chẳng biết. Tôi chỉ nhớ mình bị đánh bầm dập, rồi leo lên xe cậu, sáng mở mắt dậy thấy nằm đây. Người đau nhức hết. Mấy thằng khốn nạn...!!
An im lặng hồi lâu, khẽ khàng nhìn vào mắt Lâm:
-Cảm ơn cậu, Lâm. Tôi không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy
Lâm nở nụ cười nhẹ quen thuộc, lắc nhẹ đầu, như muốn nói không có gì đâu... An bỗng giật mình: "Ủa, rồi có bị đuổi việc không? Hay một điều gì đó đại loại như vậy?"
-Biết chết liền. Hì hì. Mà cũng không quan trọng nữa. Tôi sắp hết hạn làm ở
đó rồi.
-Là sao?
-Không sao cả.
-......
-......
-Thì trước giờ tôi làm ở đó để trả nợ, được chưa?- Lâm gắt lên trước cái nhìn xoáy tỏ vẻ muốn biết mọi chuyện nãy giờ của An
-Chưa! – An đáp chưng hửng – Tại sao?
Lâm im lặng nhìn ra cửa sổ, lòng nghĩ ngợi mông lung "Tại sao phải giấu cô ấy? Tại sao cứ phải để chúng ăn mòn tâm hồn mình?''... Lâm hỏi bâng quơ: "Nhà cậu rộng cỡ nào, An? Mấy phòng?
– 7 phòng ngủ...
– Vậy à? Nhà tôi hồi đó còn nhiều phòng hơn cơ. Tận 10 phòng và hai hồ bơi cực lớn. Tóm lại là rất oách!!
– ... Còn bây giờ?
-Bây giờ thì làm vệ sĩ cũng oách không kém!! HaHa... – Một thoáng im lặng, giọng Lâm chùng xuống – Ừ thì cậu cứ biết thế này. Tôi hồi đó cũng ăn chơi, cũng phá phách, cũng chỉ biết tới tiền... nói chung là không ra gì. Chẳng ai biết được cuộc sống vốn nhiều điều bất ngờ. Một buổi sáng thức dậy, ba nói với tôi nhà mình đã phá sản, trong khi tối hôm trước, tôi đã phá nát cái Bar ấy trong một trận ẩu đả. Tôi phải làm công để trả nợ – Lâm nghẹn lại – nhưng điều ám ảnh tôi đến tận bây giờ, là cậu bạn thân nhất và một người bạn gái đã chết trong buổi tối ngu ngốc đó. Một cái giá quá đắt, tôi không thể nào quên.
-... Sau đó?
– Bình thường thôi. Ba tôi vô tù. Mẹ tôi bỏ đi. Tôi đi làm không công cho người ta trả nợ. Ngôi nhà được bán lo tiền bồi thường cho ba... Chỉ còn khoảng một tuần nữa, tôi hết hạn làm việc ở đó rồi, thế mà lại dính vô vụ này... Chậc. cậu nuôi tôi đấy nhé – Lâm trở lại vẻ châm biếm mọi khi.
An im lặng nhìn sâu vô mắt Lâm, thấy lòng dậy lên một cảm xúc khó tả, không ồn ào day dứt, cũng không phẳng lặng như mặt hồ... Cổ họng lại nghẹn đắng. Nó muốn soi gương ngay, để xem sau gương mặt xinh xắn này, bao nhiêu phần đã biến dạng. Nó lững thững bước đến cửa sổ, tóc đỏ lại xù trước gió. Đôi lúc nắng chiếu lên, chói vào mắt Lâm sáng gắt, làm cậu phải nheo mắt nhìn. An đứng đó, dáng vẻ buồn bã và cô đơn. "Câu chuyện của tôi làm cậu kích động ư? Cậu đừng đối chiếu tôi với cậu? Cậu đừng có ý nghĩ tiêu cực, An...!!" Hàng vạn câu nói chen chúc trong đầu Lâm, mà vẫn không tài nào thốt ra được.
Căn phòng yên lặng dễ đến hơn 10', không ai nói với ai lời nào. Lâm khẽ nhíu mày vì một cơn đau bất chợt bên bả vai, mắt vẫn không rời An... Một lúc sau, cậu lên tiếng: "An này, nhìn cậu tôi liên tưởng tới một chiến binh dũng cảm đấy!!!"
– Vì sao? – An hỏi mà vẫn không quay đầu lại
– Vì cái cách cậu xù lông với mọi thứ xung quanh mình. Như một chiến binh không có vũ khí, có chăng chỉ là một tinh thần chiến đấu không bao giờ phai màu. Sống là một cuộc chiến đấu dài mà, đúng không?
– Cậu có cái lối so sánh ngộ nhỉ??
– Lần đầu gặp cậu tôi đã thấy hình ảnh một con nhím đỏ chóe rồi.
– Haha... Này, nếu như cậu không phải nằm một chỗ thế kia thì tôi đã vật cậu chết rồi.
– Trời. Tưởng gì. Nhào vô. solo 1-1 nhé.
An quay đầu lại, nhìn trân trân vô Lâm, khóe môi kéo nhẹ thành một nụ cười bí hiểm. Vẫn thái độ bí hiểm ấy, nó đi về phía Lâm nằm. Nó cuối xuống sát mặt Lâm...
Một nụ hôn...
Một điều gì đó đã xuất hiện...
Lâm chợt thấy mùa thu vừa sượt trên mặt mình...
Thu qua thật nhẹ...
Một buổi sáng tới lớp, mọi người thấy hai kẻ đối đầu đang nắm tay đứng trước bảng thông báo, nơi đó có một tấm áp phích màu đỏ nổi bật về một thông tin du học nào đó. Lâm khẽ thì thầm vô tai An một điều gì đó, An cười phá lên, đầu đỏ xù lên bướng bỉnh...
Công viên
Lâm nắm tay An đi dạo. Vẫn cái hếch mặt đó, An hơi dựa người vào Lâm. Lâm khẽ siết chặt tay An:
– Cậu không cần phải thi giành học bổng toàn phần đâu. Đăng ký đi được rồi. Nhà cậu lo được mà. Cái đó phải để tôi.
– Đừng tự tiện quyết định cuộc sống của người khác, chú bảo vệ kính mến
– Hết cái kiếp bảo vệ rồi.
– Giờ tới kiếp gì?
– Du học sinh kiêm tù khổ sai cho một con nhỏ ghê gớm
– Á á á... Trời ơi!! Nhẹ tay thôi...
SG đang chuyển mình sang đông. Có hai người đứng im bên nhau rất lâu, mặc cho bao nhiêu thời gian đã trôi đi...
Nguồn: TruyệnNgắn.com.vn

No comments:

Post a Comment