Ngày đầu chân ướt chân ráo lên Sài Gòn học đại học cũng là ngày tôi bắt đầu lao vào cuộc mưu sinh, tự kiếm tiền trang trải chuyện ăn chuyện học bởi gia cảnh khó khăn, cha vừa phát bệnh ung thư.
Tôi đăng tin làm gia sư với hành trang “hành nghề” là chiếc xe máy cà tàng duy nhất ba dành cho tôi. Rất may tôi được nhiều nơi nhận làm gia sư, nhưng cái khổ là không biết đường xá Sài Gòn, không biết đâu là quận 8, đâu là Tân Phú, Nhà Bè…
Bức bách cuộc sống buột tôi phải “liều”. Tôi mua tờ bản đồ nhưng thật ra chuyện “đi đến nơi về đến chốn” hoàn toàn do sự chỉ dẫn nhiệt thành của những người dân Sài Gòn xa lạ. Họ là chú công an đứng chốt, là bác xe ôm, là mọi người tôi bắt gặp trên đường. Có lần tôi phải vào một con hẻm ngoằn ngoèo, tìm mướt mồ hôi vẫn không thấy nơi cần đến. Rất may tôi gặp anh bảo vệ dân phố, và anh nhiệt tình đưa tôi đến tận nơi.
Một lần trên đường đi dạy gặp cơn mưa to phải đụt. Thấy tôi có vẻ bồn chồn lo lắng, một dì đụt mưa cùng đứa con trai thăm hỏi. Tôi thưa sợ trễ giờ dạy kèm cho một bé học cấp 2 gần đây. Dì lấy trong cốp xe một chiếc áo mưa đưa tôi bảo: ”Em mặc vào đi cho kịp giờ, trễ nải rủi người ta giận mất việc thì phiền lắm”. Tôi nói:” Rồi làm sao con trả cho dì?”. “Thôi, tặng con đó” – dì ấy vừa cười vừa nói. Đó là món quà đầu tiên tôi được nhận từ một Người Sài Gòn xa lạ.
|
Tại TP HCM có không ít điểm vá xe miễn phí dành cho học sinh, người khuyết tật |
Ba tôi bảo: ”Xung quanh chúng ta có rất nhiều người tốt, con cứ tự tin, cứ sống tốt với mọi người”. Thật vậy, khi biết gia cảnh của tôi có hơn 2 phụ huynh đề nghị tôi đến nhà họ ở, thậm chí 2 năm sau khi một học trò của tôi đi du học, mẹ bạn ấy lần nữa gọi tôi đến ở ngay cái phòng khá sang trọng của cô học trò. Tất nhiên, dù tôi không đáp lại thiện ý của họ nhưng tôi luôn ghi lòng tạc dạ.
Nhưng có lẽ Người Sài Gòn đặc biệt nhất với tôi chính là chú vá xe ngay đầu hẻm nhà trọ tôi ở. Cứ mỗi lần bơm, dù xe đạp hay xe máy chú đều không nhận tiền. Chú bảo: ”Tụi bây ở tỉnh lên học, tiền bạc khó khăn, bơm chút có gì đâu!”. Không phải một lần mà năm này qua tháng khác chú vẫn làm vậy, cũng như không chỉ với tôi.
Tất nhiên tôi cũng có ấn tượng không hay về Sài Gòn, đó là lần tôi bị kẻ gian vào phòng trọ lấy mất cái laptop. Nhưng có lẽ đó là chuyện nhỏ, là bèo bọt so với suối nguồn tình thương yêu, san sẻ bao la mà Người Sài Gòn đã ghi đậm dấu ấn trong tôi.